Chương 57: [EDIT: Sawa | BETA: Kotaro]
Tưởng Mộng Lai có một thanh kiếm, tên gọi là Khắc Cốt, do lão giáo chủ truyền lại cho y, lúc đó có nói: “Sử dụng Khắc Cốt thì cuối cùng sẽ có một ngày ngươi biết ‘Khắc sâu trong lòng’ là gì.”
Tưởng Mộng Lai khi đó chẳng hề để ý câu nói này, lúc y tám tuổi vẫn còn là một đứa trẻ hoang dã không biết gì hết, vô ưu vô lo sống chung với đàn sói, y thông minh lanh lợi ngay đến cả sói đầu đàn cũng thân thiết với y, đến lúc y được “giải cứu” về động huyệt của ma giáo này, suýt chút nữa bị những bài rèn luyện ở đây ép đến mất mạng, từ đó y chỉ còn nhớ được một điều ‘Mạnh được yếu thua, người thắng làm vua’ mà thôi.
“Nếu tên đã là một đôi, kiếm làm sao có thể không thành cặp?” Tưởng Mộng Lai cà lơ phất phơ nghịch hoa văn trên thân kiếm: “Hay là còn có một thanh kiếm khác gọi là ‘Khắc sâu không được’.”
Lão giáo chủ tức giận run râu mép, trừng mắt nhìn y lên tiếng dạy bảo: “Ngươi cầm đàng hoàng lại cho ta! Đã nói là dùng Khắc Cốt mới hiểu được khắc sâu trong lòng là gì, ngươi đần vừa thôi! Muốn hiểu khắc sâu trong lòng là như thế nào thì ngươi phải tự ngộ lấy, hiểu chưa!”
Tưởng Mộng Lai bĩu môi, hắn nghĩ lão già này dùng Khắc Cốt lâu như vậy cũng không biết có ‘khắc’ được cái gì trong lòng không, tình hình của giang hồ gần đây cũng chả tốt đẹp gì, bọn họ lúc nào cũng khinh thường Ma Giáo, triều đình càng ngày càng làm khó dễ, cuộc sống của mọi người cũng rất khó chịu, càng ngày càng khó khăn.
Lão giáo chủ dạy bảo y xong vẫn còn chưa hết giận, tiếp tục nói: “Nói qua nói lại tên Giang Thiên số cũng thật may, không chỉ trở thành Thiên Tôn, mà đồ đệ của lão cũng rất xuất sắc! Ngươi xem lại mình thử coi! Ngoại trừ bản lĩnh đi làm chuyện xấu thì có còn gì nữa không? !”
“Chúng ta vốn gọi là Ma Giáo, không làm chuyện xấu thì còn có thể làm gì.” Tưởng Mộng Lai lắc lắc thanh Khắc Cốt đang cầm trong tay, tiện tay tra lại vào trong vỏ kiếm, y thân thể cao lớn thon dài, gương mặt thanh tú sáng sủa, nhưng những thủ đoạn y sử dụng lại cực kì tàn nhẫn, chưa nương tay cho ai bao giờ.
Lão giáo chủ nhìn y thở dài, nói lầm bầm: “Thấy ngươi như vậy… Với cái tính tình này của ngươi, ta lo lắng cuối cùng sẽ có một ngày ngươi tự chuốc lấy tai họa, đến lúc đó hối hận cũng không được.”
Tưởng Mộng Lai giễu cợt một tiếng: “Lòng ta vững như đá, sừng sững như núi, ai có thể làm lay chuyển được chứ?”
Continue reading “[Đam mỹ] Thiết mã băng hà nhập mộng lai – Chương 57” →